Từ đáy vực sâu, em cười nhạo bầu trời xanh thẳm…

Father [55] – Fifty-fifth child

Sloth luôn luôn ngủ say, im lặng ngồi trên ngai vàng, tay trái chống má, lông mi thật dài che khuất mảnh màu đỏ sậm.

Trong không gian tăm tối, không có ánh sáng, không có âm thanh, ngay cả một chút sinh khí cũng không có, thanh niên tóc đen giống như một bức tượng sáp tuấn tú tinh xảo được đặt trên ngai vàng, hầu như tĩnh lặng. Ma vương được bóng tối vây bọc như vậy, lại chỉ hiện rõ ra một sự cô quạnh, cái loại cao ngạo và cô độc ngấm thật sâu trên tấm lưng vương giả, dường như bất cứ ai cũng không có tư cách kéo y ra từ bóng đêm cô độc.

Không có ai! Những người khác không được, người duy nhất có tư cách lại trốn y như trốn rắn. Cho nên Sloth chỉ có thể lựa chọn ngủ say. Tức giận, ngại ngùng, đố kỵ… tất cả đều dẫn đến lười biếng, khiến người ta không thể tiến hành hoạt động theo ý nguyện của mình. Y thật ra là không biết phải làm sao, vì y không biết, mình phải làm thế nào để ở chung với người phụ thân sợ hãi mình như vậy. Y đặt tất cả tâm lực của mình lên người người nọ, sau khi tỉnh dậy lại chỉ có thể hết lần này đến lần khác bất đắc dĩ, hết lần này đến lần khác đố kỵ, hết lần này đến lần khác nóng lòng, lại hết lần này đến lần khác bị những tình cảm đó làm hao phí tất cả tâm lực lâm vào ngủ say.

Lust từng nói: Sloth lý trí cực điểm kia, lại đơn thuần đến mức hoàn toàn không biết làm thế nào để bày tỏ bản thân.

Sloth lý trí sắp xếp tất cả, tính toán tỉ mỉ gần như hà khắc, gần như ép Cha bọn họ đến mức cực hạn – hầu như suy sụp lại không vượt qua điểm giới hạn, sau đó ngồi trong trầm lặng đợi người nọ thỏa hiệp.

Lust nói với Sloth: Ngươi lý trí đạt được hiệu quả cao nhất, nhưng không xét đến tâm tình của father… Bị ép đến cực hạn, cũng có ngươi trong đó, Sloth.

Pride nói với Sloth: Phụ thân đại nhân phát điên và phụ thân đại nhân luôn muốn chạy trốn, ta chỉ cảm thấy cái thứ nhất dễ độc chiếm hơn. Không ngẫm kỹ một chút về đề nghị của kẻ này sao, Sloth?

Sloth nhắm mắt lại, cảm thấy mỏi mệt trước nay chưa từng có.

Táp, táp, táp…

Tiếng đế giầy khẽ khàng ma sát sàn nhà từ xa đi đến, người tới như con thú nhỏ thất kinh, cẩn thận thu chặt lực dưới lòng bàn chân, điểm rơi cuối cùng của tiếng bước chân thấp thỏm lo âu ở ngay ngoài cửa, người nọ dường như có chút chần chừ, sau đó đẩy cửa ra.

Ánh sáng chiếu thẳng vào từ ngoài khe cửa, gầm rống xua đuổi bóng tối nhàm chán ra thành một đường sáng thẳng tắp, chiếu vào những hạt bụi nhỏ dọc theo đường đi khiến chúng lộ nguyên hình. Bụi giương nanh múa vuốt giữa không trung, cả không gian nháy mắt náo nhiệt lên, sự tĩnh lặng vô biên vô hạn kia bị đánh vỡ. Ánh sáng tự cao tự đại này cuối cùng dừng lại ở bậc thang, chỉ cách ngai vàng một nấc cuối, không dám leo lên thêm chút nữa, ngoan ngoãn khuất phục dưới chân người thống trị bóng tối. Cho nên trong bóng tối, không ai có thể thấy được, một chút nét cười thỏa mãn kéo lên bên khóe miệng thanh niên tóc đen.

Phụ thân, phụ thân y, người duy nhất có tư cách đánh thức y từ trong bóng tối.

Người nam đứng ở cửa mở to hai mắt, hắn thấy đường nét không chút tì vết của thanh niên trong bóng tối, thân thể muốn chạy trốn theo phản xạ, lại nghĩ tới gì đó mà ép buộc bản thân đi về phía ngọn nguồn bóng tối.

“Sl… Sloth!” Tiếng Nei Bog như bị ép ra từ trong cổ họng, có vẻ vừa nhỏ yếu lại vừa đáng thương. “Ngươi có biết En… Envy…”

Sloth từ từ mở mắt, con ngươi đỏ tươi chiếu ra bóng người nam. Phụ thân y đứng cách đó không xa, cúi đầu không dám nhìn thẳng y, cái gáy trắng nõn lộ ra trong bóng đêm có vẻ mong manh mà yếu ớt, tản ra một hương sắc mơ hồ, giống như chỉ cần duỗi tay ấn nhẹ xuống chỗ trắng bóng kia, là có thể dễ dàng bóp chết người nam trước mặt.

“ Hắn còn phải học, đã quay về Học viện Hoàng gia!”

Nghe thấy câu trả lời ngập tràn biếng nhác, Nei Bog chớp mắt miên mang, một hồi lâu mới phản ứng được. Nỗi sợ hãi khi đối mặt với thanh niên tóc đen làm tê liệt tư duy và trì hoãn phản ứng của hắn, chỉ một khắc tạm dừng nho nhỏ, sự lặng im bốn phía liền bắt đầu hung hăng dồn ép khoảng cách giữa hai người, quả thật khiến người ta không thở nổi!

Hầu kết Nei Bog lăn lộn một trận. “Ta… Ta muốn đi gặp, gặp hắn!”

Sloth thả bàn tay chống đầu xuống, ngồi thẳng người, mắt y không còn nửa mở giống ngủ lại không phải ngủ nữa, đồng tử đỏ đen nghiêm túc nhìn phụ thân của mình bất an đứng đó. Thật lâu sau, thanh niên tóc đen cười mệt mỏi.

“ Phụ thân, ngươi không cần lo lắng, chúng ta không có giết hắn!”

“ Ta chỉ là, chỉ là ——” Phảng phất như bị một câu của đối phương nói trúng tâm tư, Nei Bog theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Sloth, vô cùng chật vật muốn giải thích, nhưng lúc nhìn vào mảnh đỏ tươi kia lại đột nhiên mất tiếng.

“ —— Ngươi chỉ là không tin tưởng chúng ta!” Giọng Sloth nặng trầm, vừa khàn vừa thấp lên xuống trong bóng tối. “Nhưng phụ thân, chúng ta chưa hề lừa dối ngươi!”

“Phụ thân, đừng trốn tránh chúng ta, được chứ?”

Nei Bog không khẳng định trong nháy mắt đó, hắn có nhìn thấy tia sáng tương tự cầu xin trong mảnh đỏ tươi kia hay không. Kẻ thống trị bóng tối hạ mình thấp đến như vậy, thấp tới độ hắn căn bản không thể tưởng tượng ra, hắn cảm thấy trái tim thắt mạnh một cái, không phải là cảm giác đau khổ rành rành. Đây là lần đầu tiên, hắn bắt đầu nghiêm túc chú ý bộ dạng đứa con thứ nhất của mình, dường như cơn ác mộng máu thịt rất lâu trước kia đã bất tri bất giác nhạt đi. Nei Bog mở to hai mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn tràn ngập mỹ cảm xa hoa của Sloth, cái cảm giác hoa lệ ở tít trên cao kia, lại bày ra tư thái thấp đến như vậy, hạ giọng xuống nước như vậy, miễn cưỡng nhân nhượng như vậy… Ngay cả đuôi lông mày rũ xuống của Sloth cũng khiến Nei Bog cảm thấy, mình làm đối phương ấm ức như vậy, quả thật là xấu xa.

“ Ta… không trốn tránh?” Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Nei Bog dần nhuốm lên chứng cuồng loạn, hắn khàn giọng cười. “Ngươi bảo ta làm sao mà không trốn tránh?”

Có lẽ là tư thái Sloth bày ra quá thấp, có lẽ là bị Envy đầu độc, có lẽ là đã kìm nén quá nhiều, Nei Bog không ngờ hắn có thể có một ngày như vậy: bất chấp tất cả hét to, trút hết nỗi lòng với thanh niên làm hắn sợ hãi nhất kia.

“ Tại sao cứ phải là ta! Là ta hả ——! Bố đây chó má nó thật xui xẻo! Mới bị vứt bỏ ở khu số bảy! Mới bị bắt đi làm thí nghiệm! Mới phải làm ngựa đực! Mới bị chúng bây đè! Bố không nên sống tiếp nữa phải không ——!!” Nei Bog dùng hai tay bịt mặt lại, tiếng cười khàn đặc truyền ra từ kẽ tay. “Các ngươi làm ra mọi chuyện, sau đó mẹ nó toàn bộ đổ lên người ta! Sau đó để ta đi gánh tất cả tội lỗi… Ha ha ha…”

“ Bố đây chính là một con thỏ đế, ta sợ mạnh hiếp yếu, ta đánh không lại các ngươi, ngươi nói xem, ngoại trừ trốn tránh ra, ta còn có thể làm được gì nữa hả…” Nei Bog nghiêng đầu trừng thanh niên tóc đen, hai mắt đỏ bừng như quỷ khóc. “Sai, sai! Đều sai hết cả rồi! Ta mẹ nó nên chết đi trong thực nghiệm, không nên làm ra các ngươi…”

“ Phụ thân, ngài cảm thấy chúng ta là một sai lầm thật sao?”

Giọng Sloth rất nhẹ, nhẹ đến độ nếu không chú ý thì sẽ tan đi trong bóng tối, đồng tử đỏ sậm của thanh niên nhìn Nei Bog không chớp mắt, đau khổ từng điểm từng sợi lan tràn trong bóng tối.

“ Nếu ngài cho rằng bản thân chúng ta chính là một sai lầm, vậy tại sao chúng ta lại tồn tại cơ chứ?”

“ Nếu ngài cho rằng chuyện chúng ta làm là sai…”

“Nhưng mà, phụ thân…” Vẻ mặt Sloth lần đầu tiên tỏ ra bất lực và bi ai như thế. “Ngài chưa hề chỉ dạy chúng ta.”

Nei Bog kinh ngạc nhìn Sloth, trong đầu trống rỗng. Không biết tại sao, một cảm giác bi thương sâu sắc trào lên từ cổ họng.

Hóa ra là thế… sao? Hắn luôn vọng tưởng cảnh cha con bình thường ở chung, luôn oán hận bọn họ phản bội đạo đức không màng luân lý, luôn oán hận bọn họ ép hắn phải đi “phạm tội”, nhưng lại quên mất một điểm mấu chốt ban đầu, trong cuộc sống của họ, hắn dường như chưa từng gánh vác trách nhiệm của một người cha. Trẻ con bình thường, trong quá trình trưởng thành luôn được hưởng sự chở che và dạy dỗ của cha mẹ, nhưng trong sự trưởng thành của các con, hắn vẫn luôn đóng vai một người ngoài cuộc. Ngay từ đầu, chính là “bọn trẻ” chủ động hướng về phía hắn, thân thiết, mờ mịt, ngốc nghếch —— mà theo đuổi bản năng, hắn bị bề ngoài quá mức trưởng thành của chúng đánh lừa, luôn xác định mình là người bị hại, bỏ mất cơ hội tốt nhất để sửa sai, thế là mọi người liền không ngừng truy đuổi trong quan hệ méo mó.

Nei Bog mờ mịt nghĩ, cảm thấy cả tư duy đều bị mảnh đỏ tươi kia khuấy nát, thậm chí cũng không chú ý bàn tay người nọ vươn tới.

Sloth mở năm ngón tay ra, tay y khớp xương rõ ràng, lúc mở rộng, gân cốt nhô ra hình thành độ cong thanh tú, trong bóng đêm hơi nổi lên khí lạnh, khiến lòng người rét buốt tựa như bản thân nó vốn không có nhiệt độ. Y xuyên qua kẽ hở ngón tay nhìn Nei Bog, bàn tay mở ra phảng phất như hoàn toàn nắm giữ phụ thân trong tay mình, mảnh đỏ sậm sắp đặc lại thành màu đen để lộ một chút cảm xúc của y.

Chỉ cần một sự khống chế rất đơn giản, phụ thân trước mắt sẽ bị tẩy thành trống rỗng, trở thành búp bê chỉ thuộc về mình mình, sẽ không sợ hãi mình, sẽ không trốn tránh mình, sẽ không bài xích mình… sao…

Quản gia tóc vàng híp mắt cười đề nghị: Không ngẫm kỹ một chút về đề nghị của kẻ này sao, Sloth?

Có lẽ ngay cả chủ nhân của bàn tay cũng không biết, bàn tay vươn ra đó là đại diện cho sự khống chế cường thế, hay vãn cầu vô lực.

“ Phụ thân, xe đến khu thứ tư đã chuẩn bị xong!”

Bàn tay trong không khí buông xuống như đã hao hết sức lực, Sloth biếng nhác khép nửa con mắt, lông mi dài nhọn run nhẹ mấy cái ở không trung, cuối cùng đóng lại như không còn chống đỡ được nữa, hoàn toàn che lấp mảnh đỏ sậm sâu thẳm.

“ Xin ngươi tạm thời đừng xuất hiện ở trước mặt ta, được chứ?”

“……”

Tiếng táp táp táp chạy trốn dần đi xa, bỏ lại không gian khép kín đen sẫm trước sau như một, còn có kẻ thống trị bóng tối ngủ say.

27 responses

  1. Thanh

    Temmmm

    Tháng Bảy 17, 2014 lúc 8:23 chiều

  2. Thanh

    Chưa chắc ng đứng cao nhất là ng thoải mái nhất haizz. Cứ thơ ngây như Glutho của ta vậy còn đỡ hơn, thích ăn cứ ăn nah…nah…

    Tháng Bảy 17, 2014 lúc 8:34 chiều

    • ta thấy như Pride sướng hơn, làm gì thì làm ko cần quan tâm gì cả

      Tháng Bảy 18, 2014 lúc 4:16 chiều

      • Thanh

        Ta thì chỉ thích ăn ji thì cứ ăn thui sở thích của ta mà ^^

        Tháng Bảy 18, 2014 lúc 7:27 chiều

  3. nangbanmai37

    phong bi

    Tháng Bảy 17, 2014 lúc 8:39 chiều

  4. oh shiet 😥 khổ thân sloth cưng quá, đau lòng tình yêu ghê cơ 😥

    Tháng Bảy 17, 2014 lúc 8:41 chiều

  5. nangbanmai37

    Slot bị father lơ rồi thiệt là đau lòng ah , mà đôi khi ngủ củng là 1 cách trống tránh sự thật tàng khóc , xua tan nổi bùn ah , mà giống như Shota củng tốt ngoài hồn nhiên ra thì ăn củng khiến người ta hạnh phúc đặc biệt là lúc được ăn ngon

    Tháng Bảy 19, 2014 lúc 9:44 chiều

    • các nàng chỉ thích ăn, ko ai thích S người khác cả sao T T

      Tháng Bảy 19, 2014 lúc 10:09 chiều

      • nangbanmai37

        ta đây thiện lương thich ăn và ngủ , ko thích S phiền lắm , nhưng mà thật ra thì đôi khi S anh trai ta thì củng vui lắm

        Tháng Bảy 19, 2014 lúc 10:39 chiều

        • ta nhỏ nhất nhà nên ngoài 2 con cún ra thì ta ko S ai dc, đã vậy cún xù lại dc mama bảo kê, cún trụi lại dc papa chống lưng, rốt cuộc cũng chẳng S dc bao nhiêu = =

          Tháng Bảy 19, 2014 lúc 10:55 chiều

  6. Chộ ôi chộ ôi!!!!!!! Chương em thích nhất đây rồi!!!! Đọc đi đọc lại vẫn thấy hay vô cùng ý ạ!!!! XD Sloth ơi!! Sloth anh ơi!!!!!! Bị thích anh quá nhiều rồi!!!! Và father….lần đầu tiên bị sốc tới cực hạn như vậy!!!! Zời ơi em yêu chương này kinh khủng ấy!!!!!!! Cuối cùng Sloth cũng đã nói ra điều mà anh ấy bận tâm, nói ra lí do anh ấy muốn father đến vậy. Còn father cũng không thể tin được, cội nguồn ngọn ngành lại vì mình mà ra, father chưa hề có ý nghĩ chỉ dạy các anh. Từ đầu tới cuối đều vì những hành động của các anh mà bị đả kích, bị sốc, tỏ ra sợ hãi, chật vật, lo lắng, khiếp sợ, ngại ngần, khổ sở, mệt mỏi, trốn tránh, đau khổ, tổn thương…Nhưng tất cả những điều đó, là vì father chưa từng chỉ dạy cho các con của mình!!! Ôi em yêu chương này cực kì!!!! XD Sloth thật tuyệt vời!!! Anh đúng là đệ nhất, hơn tất cả những nguyên tội khác, anh đã để cho father thấy mình cũng là một con người, anh để cho father thấy mình bi thương tới mức nào. Mà em chắc cũng chỉ có Lust là có dũng cảm để nói ra tâm tư lòng mình, nhưng chắc chắn không thể nào thể hiện nỗi khổ của mình như Sloth. Bao lâu nay, father chỉ khiếp đảm nhìn các con, không bao giờ chân chính thấy các con. Hiện tại bị những lời nói của Sloth đả động, tâm father cứ chấn động không yên. Em cực thích chương này! Sloth quyết định ngả bài, chúa tể bóng tối luôn im lìm biếng nhác nay thể hiện nội tâm của mình, chất vấn father. Nếu ngài cho rằng chúng ta là sai lầm, sao chúng ta lại tồn tại. Father….ngài chưa hề chỉ dạy chúng ta. Từng lời từng lời khiến father như rơi vào hỗn loạn, giữa thật giả đúng sai. Thì ra bao lâu nay father đã không hiểu nhưng đứa con của mình, chưa bao giờ hỏi chúng, chỉ chúng. Thành ra các nguyên tội, các người con mới nắm giữ father theo cách riêng của mình. Và cái cách riêng đó, bị father sai lầm cho rằng đó là khống chế, là giam giữ, là làm tổn hại. Nhưng em vẫn không thể ghét father. Con người trong tình huống đó, đứng trước những hành động chủ quan cường ngạnh như vậy, ai cũng không đủ lí trí để đưa ra câu hỏi, để nói lời cần thiết. Muốn cmt chương này em còn chưa hết, nhưng bù nốt những chương sau, em sẽ lại quay trở về chương này và cmt. Yêu Alice nhiều, tỷ đã vất vả rồi!!!!

    Tháng Bảy 23, 2014 lúc 9:55 chiều

    • ta nói tác giả thiên vị Sloth, nếu nói theo kiểu hậu cung, Sloth là chính cung mất rồi. Ta nói, mấy anh kia có nói thế nào father cũng ko thông, vậy mà Sloth xuống nước có mấy câu thôi mà father đã dần dần tỉnh ra rồi.

      Tháng Bảy 23, 2014 lúc 10:24 chiều

      • Dù sao Sloth cũng là Đệ nhất, là đứa con đầu tiên của father, tác giả thiên vị cũng là chuyện thường tình mà tỷ. Hơn nữa anh vốn ít đất diễn, tác giả để anh là nhân vật có trọng lượng cũng là điều dễ hiểu

        Tháng Bảy 23, 2014 lúc 10:26 chiều

        • sao ta thấy Sloth nhiều đất diễn nhất à, hoặc là Sloth có “hơi ít” đất, nhưng đất của ảnh phong thủy tốt hơn đất mấy anh kia, sao ai cũng nói Sloth ít đất vậy ta?

          Tháng Bảy 23, 2014 lúc 10:30 chiều

        • Em nghĩ ít đất ở đây là Sloth k tham gia vào nhiều cuộc đối thoại đó tỷ, nhưng em thấy mỗi nguyên tội đều có tính cách và bản năng riêng rất dễ tách biệt và đặc biệt. Em theo bộ này từ đầu đến cuối, yêu cách hành văn edit của Alice, yêu nhân vật cùng cốt truyện. Tới nỗi nếu hoàn chắc em xin phép chị cho đi in làm kỷ niệm quá XD

          Tháng Bảy 23, 2014 lúc 10:32 chiều

        • hờ hờ, đây cũng là bộ ta thích nhất đó, phải nói, từ sau khi làm xong đắm say hệ liệt, ko có bộ nào khiến ta vừa ý bằng bộ này, làm xong rồi cảm thấy buồn dễ sợ, cứ nhớ father và các anh, hazz, hồi trước làm xong đắm say hệ liệt ta ko có buồn mà chỉ hơi tiếc vì nó ko dài thêm nữa, còn mấy bộ khác hoàn rồi mừng thấy mồ tổ, chỉ có father là làm ta lưu luyến tới mức buồn thiu….

          Tháng Bảy 23, 2014 lúc 10:37 chiều

        • Nhưng thời gian trôi nhanh thật đó tỷ, chỉ còn hơn chục chương nữa là kết thúc bộ này rồi. Em cũng muốn nó dài hơn, thêm nhiều tình tiết gay cấn, đấu tranh nội tâm, còn thời gian bồi đắp tình cảm giữa các anh nữa. Xong bộ này tỷ tính lên núi ẩn mình sao? *rưng rức*

          Tháng Bảy 23, 2014 lúc 10:39 chiều

        • chưa, ta làm Satan’ Diyu của Đồi, sau đó nếu được thì quất luôn phiến từ x công lược x xuyên việt

          Tháng Bảy 23, 2014 lúc 10:50 chiều

        • Thế thì em càng phải chăm chỉ thoe dõi like đầu, giành tem và cmt ủng hộ nhiệt tình rồi XD Mong chờ những dự án tiếp theo của tỷ!

          Tháng Bảy 23, 2014 lúc 11:00 chiều

        • ta vẫn thấy Father là hay nhất, qua mấy bộ kia ko bit muội có chê ko à

          Tháng Bảy 23, 2014 lúc 11:04 chiều

        • Sao em có thể chê được, rất mong chờ cacs dự án tiếp theo của tỷ đó :3

          Tháng Bảy 24, 2014 lúc 2:43 chiều

    • Anh thử nói lại câu nữa xem?

      +1111111111 Mãi yêu Sloth!!!!

      Tháng Mười Một 22, 2023 lúc 7:44 sáng

  7. đến chương này thì ta chính thức đồng tình với Sloth. Khi có chuyện ko vui hay ko biết giải quyết thế nào, lựa chọn ngủ đôi khi là tốt nhất :v

    Tháng Hai 5, 2015 lúc 1:19 sáng

    • vậy ta lúc nào cũng lựa chọn cái tốt nhất vì ta rất thích ngủ

      Tháng Hai 5, 2015 lúc 11:31 sáng

  8. trinameo

    Anh thâm quá đi Đệ nhất.

    Tháng Tư 22, 2023 lúc 5:16 chiều

  9. Anh thử nói lại câu nữa xem?

    Quả nhiên là bias của tui😭😭😭
    Thương quá cũng thích quá đi mất

    Tháng Mười Một 22, 2023 lúc 7:43 sáng

╰(*°▽°*)╯▌ヽ(#`Д′)╯▌╰(*′︶`*)╯▌ ︿( ̄︶ ̄)︿~▌(☆_☆)▌(* ̄∇ ̄*) ▌(º﹃º ) ▌╮(╯-╰")╭ ▌ԅ(≖△≖ԅ)▌(っ*´∀`*)っ▌(*゜∇゜*)ʅ ▌(◔౪◔ ) ▌ʃ^(`ω´ )^ψ ▌!Σ( ̄□ ̄;) ▌(; ̄Д ̄) ▌Σ( ̄ロ ̄lll) ▌(。-_-。)▌(;¬_¬) ▌╮(╯▽╰)╭▌凸(ಠ益ಠ)凸 ▌凸(`⌒´メ)凸 ▌(*´∀`*) ▌(*≧∀≦*) ▌(¬ _ ¬) ▌Σ( ° △ °|||) ▌(゜ – ゜) ▌(ノ ^ o ^) ノ ▌╮ (╯-╰") ▌(づ ¯ ³ ¯) づ ▌(ノ ಠ 益 ಠ) ノ 彡 ┻ ━ ┻ ▌(╥ _ ╥) ▌(/ □ \ *) ▌┌ (· _ ·) ┘ ▌(」゜ロ゜)」☆彡 ▌(ノ^ ^)ノ ▌(# ⌒ ∇ ⌒ #) ▌(¯ ~ ¯) ▌ノ ♯ `△ ') ノ ~' ┻ ━ ┻ ▌(¯ ω ¯ ,) ▌(¯ へ ¯) ▌.·´¯`(>▂<)´¯`·. ▌(ノ ToT) ノ ~ ┻ ┻ ▌(屮 ゜ Д ゜) 屮 ▌ ! (゜ ◇ ゜) ▌( •᷄ὤ•᷅)? ▌\(*T▽T*)/▌(ˉ﹃ˉ) ▌(°_o)/ ▌ლ(¯ロ¯ლ) ▌╭(╯^╰)╮ ▌╭ (╰_╯) ╮ ▌o(︶︿︶)o ▌ (╯°□°)╯彡▌:(´◦ω◦`): ▌(,,•﹏•,,)▌(っ `-´ c) ▌٩(๛ ˘ ³˘)۶▌ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ▌(///'ω'///)▌ԅ(¯﹃¯ԅ)▌╰(〒 皿 〒)╯▌( ؕؔʘ̥̥̥̥ ه ؔؕʘ̥̥̥̥ )?